Nhập số điện thoại cần khôi phục mật khẩu.
Làm gì có ai tình nguyện vươn tay ra, xúc lấy một thìa cay đắng cho vào miệng bao giờ. Có thì cũng là do cuộc đời bắt chúng ta phải nếm trải mà thôi.
Em thấy không, đâu phải mỗi anh mới nhớ đến em đâu, một người xa lạ cũng nhớ em như cách mà anh nhớ em đấy thôi. Anh lại quen rồi.
Mỗi một ngày cứ quay cuồng “đảm việc nước, giỏi việc nhà” như thế… Nghĩ rằng đó là cách sống “hết mình”, cách sống “trọn vẹn”. Để rồi quên đi một thứ đang héo mòn, khô rộc đi hàng ngày, hàng giờ…
Chính vì những chuyện đã trải qua, tôi có thể học cách chấp nhận mọi thứ, và biết chấp nhận với thực tại. Chúng ta có thể ước mơ thật nhiều nhưng vẫn phải mang tính thiết thực. Chúng ta cần phải sống cho thực tại, hãy làm những điều thật ý nghĩa để sau này không cần phải hối tiếc vì những điều đã qua. Nếu có ai đó hỏi tôi: “Nếu cho bạn một triệu điều ước thì bạn sẽ ước gì?”. Tôi sẽ không do dự mà trả lời ngay: “Tôi chỉ ước mình sống thật tốt ở thực tại.”
Suy cho cùng, ta chỉ sống một đời người, và điều tồi tệ nhất mà ta sẽ gặp phải đó là “cái chết”. Nhưng tệ hại và dằn vặt hơn cả, đó là ta dành cả cuộc đời chỉ để tiếc nuối vì những điều ta chưa bao giờ làm. Ngay cả bỏ lỡ những thứ mình thích.
Có lẽ vốn dĩ ngay từ đầu, cuộc sống đã luôn cho chúng ta rất nhiều tài sản quý giá. Chỉ là mỗi người chúng ta đã quên đi mất cách trân trọng những thứ gần bên vô giá ấy. Đối với Tuyết Nhi, tất cả những điều ấy đã tạo nên một mảnh ghép lớn lấp đầy lại góc trống vắng mái ấm gia đình trong tim cô.
Tớ thật sự muốn nói với cậu điều này. Tớ là người không quá tin tưởng vào chuyện hôn nhân. Trước khi quen cậu, tớ luôn nghĩ rằng cuộc sống một mình sẽ dễ dàng và ít ràng buộc hơn. Nhưng từ khi cậu bước vào cuộc đời tớ, mọi suy nghĩ của tớ đã thay đổi.
Mỗi người đều có một cuộc sống riêng, không ai có thể sống thay cuộc sống của ai cả. Vậy nên, nếu cậu luôn sống trong lo sợ cái nhìn và sự phán xét của người khác về bản thân, thì rốt cuộc cậu sẽ không biết mình là ai và ý nghĩa cậu tồn tại là gì.
Nếu để sống theo kiểu chỉ tồn tại trên đời thì tôi đã hài lòng với những gì mình có, nhưng nếu để sống hạnh phúc thì tôi chưa đạt được. Chẳng phải, cuộc đời là hành trình mỗi người chúng ta đi tìm kiếm hạnh phúc sao? Nếu nó kết thúc thì cuộc đời có dừng lại không?
Xoay người lại con đường ban nãy, tôi lại thấy anh đứng đó. Tôi muốn chạy lại nhưng khoảng cách Thiên càng lúc càng xa tôi. Anh đứng đó chỉ mỉm cười rồi dịu dàng nói với tôi: “Tạm biệt Đan Thảo, người con gái anh yêu.” Con đường ấy biến mất cùng với anh, tôi sợ hãi bật khóc gọi anh trong vô vọng.