Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao ...
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy ngh...
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần...
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều h...
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô...
Tôi đã từng rất sợ cô đơn. Những chiều mưa rơi trên khung cửa sổ, chỉ một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng lòng mình vọng lại… tôi cứ ngỡ là cả thế giới đang bỏ rơi t...
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo m...
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà c...
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và ...
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một nă...
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết...
Nhìn bề ngoài, có thể trông tôi như một người bình thường, nhưng bên trong lại là một trái tim đầy những mảnh vỡ lặng im, chiếc áo khoác có lẽ chính là lớp vỏ bọc cực kỳ ...
Cha đang đứng đó. Vẫn chiếc áo sơ mi sờn vai, quần kaki bạc màu, tay cầm chiếc mũ vải cũ. Gió thổi làm tóc ông bay nhẹ, mắt hơi nheo lại vì nắng chiếu. Không cười rạng rỡ...
Một lần không có dũng khí của Vân, đã đánh mất cơ hội để nó đến được với nơi nó nên đến, cuối cùng ở lại, trở thành một vết tích đầy màu sắc trong thanh xuân người thiếu ...